Chủ Nhật 7 – Năm B – Thường Niên

 

Xin Nhấn vào đây để nghe Bài Giảng hoặc tải xuống

{audio}LCHN/audio/Chu Nhat VII Thuong-Nien Nam B.mp3{/audio}

Chủ Nhật VII – Năm B – Thường Niên

 Bài đọc: Isa 43:18-19, 21-22, 24-25; II Cor 1:18-22; Mk 2:1-12. 

1/ Bài đọc I18 Người phán như sau: “Các ngươi đừng nhớ lại những chuyện ngày xưa, chớ quan tâm về những việc thuở trước. 19 Này Ta sắp làm một việc mới, việc đó manh nha rồi, các ngươi không nhận thấy hay sao? Phải, Ta sẽ mở một con đường giữa sa mạc, khơi những dòng sông tại vùng đất khô cằn. 21 Ta đã gầy dựng cho Ta dân này, chúng sẽ lên tiếng ngợi khen Ta. Ít-ra-en bội nghĩa vong ân 22 Vậy mà, hỡi Gia-cóp, ngươi đã chẳng kêu cầu Ta; phải, hỡi Ít-ra-en, ngươi đã chán Ta rồi.24 Ngươi đã không bỏ tiền mua hương liệu dâng Ta, cũng không dâng mỡ béo cho Ta được thoả dạ no lòng. Ngươi lại còn làm cho Ta cực khổ vì lầm lỗi của ngươi, làm cho Ta chán chường vì tội ác ngươi phạm. 25 Nhưng chính Ta đây, vì danh dự của Ta, Ta sẽ xoá bỏ các tội phản nghịch của ngươi, và không còn nhớ đến lỗi lầm của ngươi nữa. 

2/ Bài đọc II18 Xin Thiên Chúa trung thành chứng giám cho chúng tôi! Lời chúng tôi nói với anh em chẳng phải vừa là “có” vừa là “không”.19 Vì Đức Ki-tô Giê-su, Con Thiên Chúa, Đấng mà chúng tôi, là Xin-va-nô, Ti-mô-thê và tôi, rao giảng cho anh em, đã không vừa là “có” vừa là “không”, nhưng nơi Người chỉ toàn là “có”.20 Quả thật, mọi lời hứa của Thiên Chúa đều là “có” nơi Người. Vì thế, cũng nhờ Người mà chúng ta hô lên “A-men” để tôn vinh Thiên Chúa.21 Đấng củng cố chúng tôi cùng với anh em trong Đức Ki-tô và đã xức dầu cho chúng ta, Đấng ấy là Thiên Chúa. 22 Chính Người cũng đã đóng ấn tín trên chúng ta và đổ Thần Khí vào lòng chúng ta làm bảo chứng. 

3/ Phúc Âm1 Vài ngày sau, Đức Giê-su trở lại thành Ca-phác-na-um. Hay tin Người ở nhà,2 dân chúng tụ tập lại, đông đến nỗi trong nhà ngoài sân chứa không hết. Người giảng lời cho họ.3 Bấy giờ người ta đem đến cho Đức Giê-su một kẻ bại liệt, có bốn người khiêng. 4 Nhưng vì dân chúng quá đông, nên họ không sao khiêng đến gần Người được. Họ mới dỡ mái nhà, ngay trên chỗ Người ngồi, làm thành một lỗ hổng, rồi thả người bại liệt nằm trên chõng xuống. 5 Thấy họ có lòng tin như vậy, Đức Giê-su bảo người bại liệt: “Này con, con đã được tha tội rồi.” 6 Nhưng có mấy kinh sư đang ngồi đó, họ nghĩ thầm trong bụng rằng: 7 “Sao ông này lại dám nói như vậy? Ông ta nói phạm thượng! Ai có quyền tha tội, ngoài một mình Thiên Chúa?” 8 Tâm trí Đức Giê-su thấu biết ngay họ đang thầm nghĩ như thế, Người mới bảo họ: “Sao trong bụng các ông lại nghĩ những điều ấy? 9 Trong hai điều: một là bảo người bại liệt: “Con đã được tha tội rồi”, hai là bảo: “Đứng dậy, vác lấy chõng của con mà đi”, điều nào dễ hơn? 10 Vậy, để các ông biết: ở dưới đất này, Con Người có quyền tha tội, Đức Giê-su bảo người bại liệt, 11 Ta truyền cho con: Hãy đứng dậy, vác lấy chõng của con mà đi về nhà!”

12 Người bại liệt đứng dậy, và lập tức vác chõng đi ra trước mặt mọi người, khiến ai nấy đều sửng sốt và tôn vinh Thiên Chúa. Họ bảo nhau: “Chúng ta chưa thấy vậy bao giờ!”


 

 

GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Thiên Chúa tha thứ tội lỗi của con người.

 

            Tội lỗi ngăn cản con người đến gần Thiên Chúa, Đấng vô cùng thánh thiện. Con người không thể làm gì để xóa sạch tội lỗi. Nếu Thiên Chúa không hành động, con người sẽ chết trong tội của mình. Trong Cựu Ước, Thiên Chúa chấp nhận lễ vật hy sinh để tha thứ những tội vô tình phạm; nhưng máu chiên bò không thể tha thứ những tội cố tình phạm. Máu chiên bò chỉ là hình ảnh của một máu cao quí hơn, có sức tha thứ tất cả các tội cho con người. Trong Tân Ước, Thiên Chúa cho Con của Ngài xuống trần để gánh tội cho con người. Nếu Chúa Giêsu gánh tội, Ngài cũng có quyền tha tội cho con người. Hơn nữa, Chúa Giêsu còn ban quyền tha tội cho các môn đệ; để các ông thay Ngài tha thứ mọi tội cho con người.

 

            Các Bài Đọc hôm nay tập trung trong quyền tha tội của Thiên Chúa. Trong Bài Đọc I, Tiên-tri Isaiah nhìn thấy trước quyền lực tha tội nơi Đấng Thiên Sai mà Thiên Chúa sẽ gởi tới cho con người. Vì Người Con này, Thiên Chúa sẽ xóa sạch tội lỗi của con người, và không nhớ đến những lỗi lầm họ đã xúc phạm tới Ngài nữa. Trong Bài Đọc II, Thánh Phaolô xác tín: những gì Thiên Chúa hứa với con người, Ngài sẽ thi hành. Noi gương Thiên Chúa, Thánh Phaolô và các môn đệ của ngài cũng trung thành giữ những gì đã hứa: nói “có” là “có.” Trong Phúc Âm, khi Chúa Giêsu bị các kinh-sư tố cáo phạm thượng, Chúa Giêsu chứng minh cho họ thấy: nếu Ngài có uy quyền chữa bệnh bại liệt, Ngài cũng có uy quyền tha tội, vì theo họ, tội là nguyên nhân của bại liệt.

 KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:

1/ Bài đọc I: Ta sẽ xoá bỏ các tội phản nghịch của ngươi.

           

            Tiên-tri Isaiah nhìn thấy trước Thiên Chúa sẽ tha thứ tội lỗi cho con người, khi Người tuyên phán: “Các ngươi đừng nhớ lại những chuyện ngày xưa, chớ quan tâm về những việc thuở trước. Này Ta sắp làm một việc mới, việc đó bắt đầu rồi, các ngươi không nhận thấy hay sao? Phải, Ta sẽ mở một con đường giữa sa mạc, khơi những giòng sông tại vùng đất khô cằn.” Việc mới Thiên Chúa sắp làm là cho Đức Kitô nhập thể để cứu chuộc con người. Khi Đức Kitô Nhập Thể, tiến trình tha thứ tội lỗi cho con người đã bắt đầu. Máu của Đức Kitô đổ ra sẽ xóa sạch tội lỗi cho con người, và hòa giải con người với Thiên Chúa (x/c Lk 22:19, I Cor 11:24-26). Trong đọan văn này, tiên-tri muốn nhấn mạnh đến lòng thương xót của Thiên Chúa và sự vô ơn của con người:

            (1) Lòng thương xót của Thiên Chúa: Thiên Chúa tha thứ vì Ngài yêu thương con người (Jn 3:16). Ngài thương xót vì Ngài là Cha, và vì danh hiệu “Cha,” ngài yêu thương con cái cho dù chúng xúc phạm đến Ngài: “Nhưng chính Ta đây, vì danh dự của Ta, Ta sẽ xoá bỏ các tội phản nghịch của ngươi, và không còn nhớ đến lỗi lầm của ngươi nữa.”

            (2) Sự vô ơn của con người: Con người chẳng có thể làm gì để đáng được tha tội; không những thế, con người tiếp tục làm Chúa buồn sầu: “Ngươi lại còn làm cho Ta cực khổ vì lầm lỗi của ngươi, làm cho Ta chán chường vì tội ác ngươi phạm.” Lẽ ra con người phải biết ơn tất cả những gì Thiên Chúa làm, và lên tiếng ca ngợi Thiên Chúa; nhưng con người đã bội nghĩa vong ân, chẳng kêu cầu Thiên Chúa, và cho đến độ như Chúa nói: “Ngươi đã chán ta rồi.” Điều này, chúng ta có thể thấy thành những khẩu hiệu ngày nay, chứ không còn trong tư tưởng nữa: “Tôi đã giết chết Thiên Chúa!” (F. Nietzsche) “Tôn giáo là thuốc phiện mê ngủ con người!” (K. Marx). Hiện đang có trào lưu đòi quyền được quảng cáo trên các xe bus: “Không có Thiên Chúa!”

2/ Bài đọc II: Thiên Chúa hứa gì có nấy.

             2.1/ Thiên Chúa là Đấng trung thành: Thánh Phaolô xác tín: Thiên Chúa trung thành, Ngài thực hiện những gì Ngài hứa, và Ngài không thể làm ngược lại: “Quả thật, mọi lời hứa của Thiên Chúa đều là “có” nơi Người. Vì thế, cũng nhờ Người mà chúng ta hô lên “Amen” để tôn vinh Thiên Chúa.” Tất cả những gì Thiên Chúa hứa với con người được thực hiện nơi Đức Kitô. Ví dụ, lời hứa con đàn cháu đống với tổ-phụ Abraham, lời hứa xóa sạch tội lỗi con người như trong Bài Đọc I, lời hứa cho con người được cuộc sống đời đời 

            2.2/ Chúng ta phải bắt chước Thiên Chúa để giữ những gì chúng ta hứa: như Phaolô, Sylvanô, và Timothy bắt chước Thiên Chúa: “Xin Thiên Chúa trung thành chứng giám cho chúng tôi! Lời chúng tôi nói với anh em chẳng phải vừa là “có” vừa là “không.” Vì Đức Kitô Giêsu, Con Thiên Chúa, Đấng mà chúng tôi, là Sylvano, Timothy và tôi, rao giảng cho anh em, đã không vừa là “có” vừa là “không,” nhưng nơi Người chỉ toàn là “có.”” 

           Chính Đức Kitô đã từng dạy dỗ các môn đệ: “Có nói có, không nói không; đưa điều đặt chuyện là do ma quỉ gây ra” (Mt 5:37). Con người chúng ta rất dễ vi phạm những lời thề đã hứa với Thiên Chúa và tha nhân. Ví dụ, khi con người phạm tội là phá vỡ giao ước Sinai, khi cho người ly dị là phá vỡ giao ước hôn nhân, khi con người giũ áo dòng là phá vỡ lời khấn hưa với Chúa trước bàn thờ. Về phía xã hội còn thông thường hơn nữa: bao nhiêu hiệp định, hiệp ước, khế ước, chỉ là những mảnh giấy vô nghĩa chờ để phá vỡ.

            Thánh Phaolô nhấn mạnh: sở dĩ chúng ta có thể bắt chước Thiên Chúa, là vì Ngài đã ban Thánh Thần cho chúng ta: “Đấng củng cố chúng tôi cùng với anh em trong Đức Kitô và đã xức dầu cho chúng ta, Đấng ấy là Thiên Chúa. Chính Người cũng đã đóng ấn tín trên chúng ta và đổ Thần Khí vào lòng chúng ta làm bảo chứng.” Thánh Thần là Thần Chân Lý, Ngài giúp con người nhận ra sự thật, và ban sức mạnh để con người có thể nói, sống, và làm chứng cho sự thật. 

3/ Phúc Âm: Chúa Giêsu là Thiên Chúa vì Ngài làm được những việc Thiên Chúa làm.

             3.1/ Chúa Giêsu có uy quyền chữa bệnh: Đi hành hương Do-Thái, chúng ta có thể phân biệt nhà của người Do-Thái từ nhà của người Palestines: Mái nhà của người Do-Thái không xuôi ra hai bên như mái nhà của người Palestines, mà phẳng như hình chữ nhật để người ta có thể dùng làm sân thượng để hóng mát. Vì thế, việc dỡ mái nhà xuống cũng đơn giản và ít gây thiệt hại. Anh bại liệt không thể tự mình đến với Chúa để xin chữa bệnh, anh phải nhờ tới 4 người khác để đưa anh tới với Chúa. Trong cuộc hành trình đức tin của mỗi người cũng thế, chúng ta không thể tự mình đến với Thiên Chúa; chúng ta cần những người trong Giáo Hội, giáo xứ, gia đình, và bạn hữu để dìu dắt chúng ta tới với Thiên Chúa. Có nhiều cách biểu lộ niềm tin. Thiên Chúa là Đấng thấu suốt mọi sự, Ngài sẽ vui mừng khi thấy con người biểu lộ niềm tin vào Ngài: Khi thấy cách biểu lộ niềm tin của họ, Chúa Giêsu bảo người bại liệt: “Này con, con đã được tha tội rồi.”

              3.2/ Chúa Giêsu có uy quyền tha tội, và tha cách dễ dàng:

            (1) Tội lỗi và hình phạt: Theo truyền thống Do-Thái, hình phạt là hậu quả của tội lỗi: có thể của cá nhân hay của cha mẹ (Job 4:7, Jn 9:2). Các Rabbi có câu: “Không người bệnh nào được lành bệnh cho tới khi tất cả tội lỗi của anh được tha thứ.”

            (2) Lý luận của Chúa Giêsu: Khi Ta tha hình phạt qua việc chữa lành, là Ta tha tội, nguyên nhân của hình phạt.

            (3) Lý luận của các Kinh-sư: Trong đám đông, có nhiều các kinh-sư đến không phải để nghe Thiên Chúa giảng, nhưng để bới lá tìm sâu để có thể kết án Chúa, và họ nghĩ họ đã tìm ra lý do để kết án Chúa phạm thượng: “Sao ông này lại dám nói như vậy? Ông ta nói phạm thượng! Ai có quyền tha tội, ngoài một mình Thiên Chúa?” Điều họ ngạc nhiên nữa là Chúa Giêsu tha tội quá dễ dàng: khi bệnh nhân chưa thú tội và cũng chưa dâng lễ vật đền tội.

            (4) Chúa Giêsu dùng lý luận của các Kinh-sư và việc chữa lành để chứng minh cho họ biết Ngài là Thiên Chúa: “Tâm trí Đức Giêsu thấu biết ngay họ đang thầm nghĩ như thế, Người mới bảo họ: “Sao trong bụng các ông lại nghĩ những điều ấy? Trong hai điều: một là bảo người bại liệt: “Con đã được tha tội rồi,” hai là bảo: “Đứng dậy, vác lấy chõng của con mà đi,” điều nào dễ hơn?” Dĩ nhiên điều dễ làm hơn là bảo “Con đã được tha tội rồi;” vì không ai có thể kiểm chứng được, còn điều khó làm là bảo “Đứng dậy, vác lấy chõng của con mà đi;” phải là người có uy quyền mới làm được và mọi người đều kiểm chứng.

             “Vậy, để các ông biết: ở dưới đất này, Con Người có quyền tha tội, Đức Giêsu bảo người bại liệt, Ta truyền cho con: Hãy đứng dậy, vác lấy chõng của con mà đi về nhà!” Người bại liệt đứng dậy, và lập tức vác chõng đi ra trước mặt mọi người, khiến ai nấy đều sửng sốt và tôn vinh Thiên Chúa. Họ bảo nhau: “Chúng ta chưa thấy vậy bao giờ!”

             3.3/ Quyền tha tội được ủy thác cho Giáo Hội:

            (1) Trong Cựu Ước, đúng như lời các kinh-sư nói: Chỉ có Thiên Chúa mới có quyền tha tội. Ngài chỉ dạy cho các nhà lãnh đạo dạy dân thực hiện những lễ vật hy sinh để đền tội.

            (2) Như lời Tiên-tri Isaiah loan báo trong Bài Đọc I về việc Thiên Chúa sẽ làm một điều mới là gởi Đấng Thiên Sai tới để gánh tội cho con người, và lời Chúa Giêsu xác tín với các kinh sư: “Để chứng minh ở dưới đất này, Con Người có quyền tha tội; Người truyền cho người bại liệt: Hãy đứng dạy, vác chõng mà về;” Quyền tha tội đã được đưa từ trời xuống đất.

            (3) Chưa hết, Chúa còn trao quyền tha tội cho các môn đệ: “Các con tha cho ai, tội người ấy được tha. Các con cầm buộc ai, tội người ấy bị cầm lại.” Quyền tha tội từ khi Chúa Giêsu về trời, ở lại trong Giáo Hội qua các linh mục. Các ngài có thể thay quyền Chúa tha thứ mọi tội cho con người. 

ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG: 

            – Tội lỗi là một thực trạng trong cuộc sống con người. Hậu quả của tội lỗi làm con người xa cách Thiên Chúa, xa cách con người, và làm con người phải chết.

            – Con người không thể làm gì để xóa sạch tội của mình. Chỉ có Thiên Chúa mới có quyền tha tội và cho con người nối lại tình nghĩa với Ngài.

            – Để thực hiện điều này, Thiên Chúa gởi Người Con Một của Ngài tới để gánh tội xóa sạch tội cho con người nhờ Máu của Người đổ ra trên Thập Giá.

            – Người Con này có quyền tha tội và đã trao quyền này cho các môn đệ qua Bí-tích Hòa Giải để tha tội cho con người. Mỗi khi phạm tội, chúng ta hãy chạy đến với Bí-tích này để được tha tội và giao hòa với Thiên Chúa.

 

CÁC BÀI VIẾT KHÁC
{loadposition user11}


Skip to content