Thứ Tư – Tuần 7 – TN2

Xin Nhấn vào đây để nghe Bài Giảng hoặc tải xuống

Thứ Tư – Tuần 7 – TN2 – Năm Chẵn

 

Bài đọc: Jam 4:13b-18; Mk 9:37-39.

1/ Bài đọc I: 13 Bây giờ, hãy nghe tôi, những kẻ nói: “Hôm nay hoặc ngày mai, chúng ta sẽ đi đến thành nọ thành kia, sẽ ở lại đó một năm và buôn bán kiếm lời”.

14 Trong khi các người không biết cuộc đời mình ngày mai sẽ ra sao. Thật vậy, các người chỉ là hơi nước xuất hiện trong giây lát, rồi lại tan biến đi.

15 Thay vì nói: “Nếu Chúa muốn, chúng ta sẽ sống và làm điều nọ điều kia”,

16 thì các người lại tự phụ vì những chuyện khoác lác của mình. Mọi thứ tự phụ như thế đều xấu.

17 Vậy kẻ nào biết làm điều tốt mà không chịu làm thì mắc tội.

2/ Phúc Âm: 37 “Ai tiếp đón một em nhỏ như em này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy; và ai tiếp đón Thầy, thì không phải là tiếp đón Thầy, nhưng là tiếp đón Đấng đã sai Thầy.”

38 Ông Gio-an nói với Đức Giê-su: “Thưa Thầy, chúng con thấy có người lấy danh Thầy mà trừ quỷ. Chúng con đã cố ngăn cản, vì người ấy không theo chúng ta.”

39 Đức Giê-su bảo: “Đừng ngăn cản người ta, vì không ai lấy danh nghĩa Thầy mà làm phép lạ, rồi ngay sau đó lại có thể nói xấu về Thầy.”


GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Sự quan phòng của Thiên Chúa

           

            Con người dệt nhiều mộng ước cho cuộc đời mình; nhưng rất ít khi thành tựu. Đa số những gì con người không nghĩ tới, chúng lại xảy ra. Khi cha mẹ mới có con, họ dệt bao nhiêu mộng ước cho cuộc đời của con; nhưng rất ít khi con họ đạt được điều mộng ước mà họ muốn.

            Các bài đọc hôm nay muốn chúng ta nhìn ra một chân lý căn bản: cuộc đời chúng ta được điều khiển bởi Thiên Chúa, và chúng ta phải bước đi trong đường lối của Ngài. Trong bài đọc I, thánh Giacôbê khuyên các tín hữu đừng kiêu căng, hống hách, phác họa chuyện làm giàu, vì họ không biết ngày mai sẽ ra sao. Thay vào đó, họ phải khiêm nhường tùy thuộc cuộc đời của họ nơi Thiên Chúa, Đấng ban sự sống cho họ và điều khiển cuộc đời của họ. Trong Phúc Âm, tông-đồ Gioan khó chịu và ngăn cấm một người trừ quỉ, vì người đó không thuộc hàng ngũ các môn đệ của Chúa Giêsu. Ngài khiển trách Gioan và giải thích lý do nếu một người trừ được quỉ, người đó phải có niềm tin nơi Thiên Chúa.

KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:

1/ Bài đọc I: Cuộc đời con người tùy thuộc nơi Thiên Chúa.

1.1/ Đừng tự phụ trước Thiên Chúa: Mộng ước làm giàu là mộng ước rất phổ thông của con người. Có những học sinh chưa tốt nghiệp đã ngồi tính toán một năm làm được bao nhiêu tiền nếu tốt nghiệp kỹ sư hay bác sĩ; nhưng với nền kinh tế hiện đại, nếu họ không tìm được việc làm khi ra trường cũng chẳng ai ngạc nhiên! Có những nhà nông chưa gieo đã ngồi tính số lượng mùa màng thu được để làm kho chứa; nhưng nếu Trời không cho mưa, làm sao có mủa gặt. Hay những thương gia trong trình thuật hôm nay dệt mộng: “Hôm nay hoặc ngày mai, chúng ta sẽ đi đến thành nọ thành kia, sẽ ở lại đó một năm và buôn bán kiếm lời.”

            Chúng ta không biết cuộc đời mình sẽ ra sao, vì chúng ta lệ thuộc vào quá nhiều yếu tố. Trước tiên, sự sống của chúng ta lệ thuộc vào Thiên Chúa, Ngài có thể cất sự sống của chúng ta bất cứ lúc nào. Thánh Giacôbê so sánh mạng sống con người với hơi nước: “Thật vậy, các người chỉ là hơi nước xuất hiện trong giây lát, rồi lại tan biến đi.” Hay nhiều người so sánh cuộc đời con người với bông hoa, sáng mai nở ra thật đẹp, chiều về ủ rũ tàn phai chẳng còn. Thứ đến, nơi mà chúng ta muốn tới. Có chắc chắn là chúng ta có tới được nơi mà chúng ta mong muốn hay không? Nhiều lý do ngăn cản cuộc hành trình của chúng ta: bệnh tật, tai nạn trên đường… Sau cùng, buôn bán cũng lệ thuộc vào rất nhiều yếu tố: khách hàng, món hàng, thời thế. Có phải ai buôn bán cũng thành công đâu? Có phải ai đem tiền đầu tư cũng kiếm lời? Nhiều người tưng bừng khai trương rồi lại âm thầm đóng cửa! Biết bao nhiêu người đầu tư số vốn đã dành dụm lâu năm vào thị trường chứng khoán, vào cơn lốc nhà cửa với hy vọng sẽ về hưu sớm và dư giả, để rồi phải đau đớn nhìn số tiền dành dụm không cánh mà bay, để rồi lại phải cong lưng gầy dựng lại đến hết cuộc đời.

1.2/ Hãy khiêm nhường phó dâng cuộc đời cho sự quan phòng của Thiên Chúa: Thánh Giacôbê khuyên các tín hữu nên nói: “Nếu Chúa muốn, chúng ta sẽ sống và làm điều nọ điều kia.” Trước tiên, phải xem mình có sống lâu để làm việc đó không đã. Nếu Thiên Chúa cho phép hay để chúng ta sống, chúng ta mới được sống; nếu Thiên Chúa cất sự sống ra khỏi chúng ta, không ai có thể cưỡng lại được, dù chỉ một giây. Thứ đến, phải xét xem điều chúng ta dự định có phù hợp với thánh ý Thiên Chúa hay không. Nếu đó là thánh ý của Thiên Chúa, chúng ta mới được phép làm; nếu không phải là thánh ý của Thiên Chúa, chúng ta có cố gắng hết sức cũng chẳng thành công.

            Vì thế, con người phải tránh thói phô trương, khoác lác trước Thiên Chúa. Trong Cựu Ước có một biến cố xảy ra làm kinh nghiệm cho con người, đó là tháp Babel. Con người muốn xây một chiếc tháp đụng tới trời để xem có Thiên Chúa hay không; nhưng khi mới bắt đầu, Thiên Chúa để cho bất đồng ngôn ngữ xảy ra. Họ không hiểu tiếng nói của nhau để quyết định chung nữa, thế là đường ai nấy đi. Cha ông chúng ta đã thấu hiểu điều này và khuyên con cháu: “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.” Chúng ta cứ việc dệt mộng và thi hành mộng đẹp; nhưng phải xét xem điều đó có đẹp ý Thiên Chúa hay không. Nếu biết điều đó không đẹp ý Thiên Chúa mà vẫn làm, chúng ta chẳng những nắm phần chiến bại, mà còn phạm tội chống lại ý Thiên Chúa.

2/ Phúc Âm: Cần có tâm hồn rộng lượng bao dung

            Một hôm, ông Gioan nói với Đức Giêsu: “Thưa Thầy, chúng con thấy có người lấy danh Thầy mà trừ quỷ. Chúng con đã cố ngăn cản, vì người ấy không theo chúng ta.” Sở dĩ, môn đệ Gioan nói những lời này, vì ông muốn đặc quyền trừ quỉ chỉ giới hạn trong thành phần môn đệ của Chúa Giêsu; vì nếu bất cứ ai cũng trừ quỉ được, nhóm môn đệ của Chúa Giêsu sẽ không còn gì đặc biệt nữa.

           

2.1/ Cần loại trừ tính phe đảng, độc tài: Đức Giêsu bảo: “Đừng ngăn cản người ta, vì không ai lấy danh nghĩa Thầy mà làm phép lạ, rồi ngay sau đó lại có thể nói xấu về Thầy. Quả thật, ai không chống lại chúng ta là ủng hộ chúng ta.” Nguyên lý Chúa đưa ra là một người không thể mâu thuẫn với chính mình: hoặc có hoặc không, chứ không thể chọn cả hai một lượt. Để một người trừ được quỉ, họ phải có một đức tin vững mạnh nơi Chúa Giêsu, và phải nhân danh Ngài mà nói, thì mới trừ được. Nếu một người không có đức tin, và không nhân danh Chúa, họ không bao giờ họ có thể trừ được quỉ. Đức tin có được hay mất đi là phải có thời gian lâu dài; chứ không thể một sớm một chiều là có hay mất được. Vì thế, khi họ trừ được quỉ là họ đã có đức tin vào Thiên Chúa, tại sao cần phải ngăn cấm họ!

            Hơn nữa, mục đích của Chúa Giêsu khi chọn các môn đệ là để huấn luyện các ông loan truyền Tin Mừng, chứ không chú trọng đến danh nghĩa và quyền lợi của cá nhân hay của nhóm. Ngài ban cho các ông quyền trừ quỉ để khơi dậy niềm tin, chứ không phải là đặc quyền để bảo vệ. Tính phe đảng nhiều khi làm con người không còn biết chú trọng đến mục đích, nhưng chú trọng đến tiếng tăm, quyền lợi, và dễ dàng khai trừ người khác.

2.2/ Con người có tự do để chấp nhận sự thật: Chúng ta cần biết rộng lượng để chấp nhận tự do Thiên Chúa ban cho con người. Khi rao giảng Tin Mừng, Chúa Giêsu chỉ có thể trình bày sự thật để thuyết phục con người tin vào Ngài, đồng thời kèm theo những phép lạ; nhưng nếu họ cứng lòng, Chúa Giêsu không bắt họ phải tin vào Ngài. Chúng ta cũng thế, chúng ta cũng chỉ có thể trình bày sự thật, hay phân tích cái lợi và cái hại của việc không sống theo sự thật, rồi để tha nhân có quyết định muốn theo hay không. Chúng ta không thể bắt người khác làm theo ý mình hay thay đổi người khác được.

            Trên con đường tìm kiếm sự thật, có nhiều cách để dẫn con người đến sự thật và khơi dậy niềm tin của con người vào Thiên Chúa; chứ không phải chỉ có một cách. Hãy để Thiên Chúa làm việc trong tha nhân và cho họ có thời gian để nhận ra sự thật. Cần tránh thái độ võ đoán: chỉ có cách của chúng ta mới làm cho con người nhận ra sự thật hay mới được cứu độ.

ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:

            – Chúng ta cần khiêm nhường biết mình trong mối liên hệ với Thiên Chúa và với tha nhân. Đừng kiêu căng, phách lối, và hành động theo ý mình để rồi phải lãnh chịu những thiệt hại.

            – Chúng ta có được điều tốt nào cũng là quà tặng của Thiên Chúa ban cho. Chúng ta đừng tự mãn vì quà tặng, nhưng phải biết dùng nó để sinh lợi ích cho Thiên Chúa và cho tha nhân.

Skip to content