Thứ Sáu – Tuần 6 – TN2

Xin Nhấn vào đây để nghe Bài Giảng hoặc tải xuống

 

Thứ Sáu – Tuần 6 – TN2

 

Bài đọc: Jam 2:14-24, 26; Mk 8:34-9:1.

1/ Bài đọc I: 14 Thưa anh em, ai bảo rằng mình có đức tin mà không hành động theo đức tin, thì nào có ích lợi gì? Đức tin có thể cứu người ấy được chăng?

15 Giả như có người anh em hay chị em không có áo che thân và không đủ của ăn hằng ngày, 16 mà có ai trong anh em lại nói với họ: “Hãy đi bình an, mặc cho ấm và ăn cho no”, nhưng lại không cho họ những thứ thân xác họ đang cần, thì nào có ích lợi gì?

17 Cũng vậy, đức tin không có hành động thì quả là đức tin chết.

18 Đàng khác, có người sẽ bảo: “Bạn, bạn có đức tin; còn tôi, tôi có hành động. Bạn thử cho tôi thấy thế nào là tin mà không hành động, còn tôi, tôi sẽ hành động để cho bạn thấy thế nào là tin. 19 Bạn tin rằng chỉ có một Thiên Chúa duy nhất. Bạn làm phải. Cả ma quỷ cũng tin như thế, và chúng run sợ.” 20 Hỡi người đầu óc rỗng tuếch, bạn có muốn biết rằng đức tin không có hành động là vô dụng không? 21 Ông Áp-ra-ham tổ phụ chúng ta, đã chẳng được nên công chính nhờ hành động, khi ông hiến dâng con mình là I-xa-ác trên bàn thờ đó sao? 22 Bạn thấy đó: đức tin hợp tác với hành động của ông, và nhờ hành động mà đức tin nên hoàn hảo.

23 Như thế ứng nghiệm lời Kinh Thánh đã chép: Ông Áp-ra-ham tin Thiên Chúa, và vì thế Thiên Chúa kể ông là người công chính và ông được gọi là bạn của Thiên Chúa.

24 Anh em thấy đó, nhờ hành động mà con người được nên công chính, chứ không phải chỉ nhờ đức tin mà thôi. 26 Thật thế, một thân xác không hơi thở là một xác chết, cũng vậy, đức tin không có hành động là đức tin chết.

2/ Phúc Âm: 34 Rồi Đức Giê-su gọi đám đông cùng với các môn đệ lại. Người nói với họ rằng: “Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo.

35 Quả vậy, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống mình vì tôi và vì Tin Mừng, thì sẽ cứu được mạng sống ấy.

36 Vì được cả thế giới mà phải thiệt mất mạng sống, thì người ta nào có lợi gì?

37 Quả thật, người ta lấy gì mà đổi lại mạng sống mình? 38 Giữa thế hệ ngoại tình và tội lỗi này, ai hổ thẹn vì tôi và những lời tôi dạy, thì Con Người cũng sẽ hổ thẹn vì kẻ ấy, khi Người ngự đến cùng với các thánh thiên thần, trong vinh quang của Cha Người.”

1 Đức Giê-su còn nói với họ: “Tôi bảo thật các người: trong số những người có mặt ở đây, có những kẻ sẽ không phải nếm sự chết, trước khi thấy Triều Đại Thiên Chúa đến, đầy uy lực.”


 

GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Con người phải lãnh nhận hậu quả cho lối sống của mình.

Trong cuộc đời có 2 lối sống chính: lối sống theo ý định của Thiên Chúa và lối sống theo sở thích của con người. Con người có tự do để lựa chọn sống theo lối nào, nhưng chọn lối sống là chọn hậu quả của lối sống đó mang lại.

Các Bài Đọc hôm nay xoay quanh 2 lối sống này và hậu quả của nó. Trong Bài Đọc I, tác giả Thư Giacôbê nhấn mạnh việc các tín hữu phải biểu tỏ đức tin bằng hành động; vì đức tin không việc làm là đức tin chết. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu trình bày lối sống của những người muốn theo Chúa: họ phải từ bỏ chính mình và vác thập giá hằng ngày. Tuy là lối sống hy sinh gian khổ, nhưng nó mang lại hậu quả tốt lành cho con người cả đời này và đời sau.

KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:

1/ Bài đọc I: Đức tin không có hành động thì quả là đức tin chết.

1.1/ Đức tin và hành động

(1) Sự quan trọng của đức tin: Cả Chúa Giêsu và Phaolô đều chú trọng đặc biệt đến đức tin. Chúa Giêsu nói: điều kiện để được hưởng cuộc sống đời đời là tin Ngài được Thiên Chúa sai đến (Jn 6:39-40). Thánh Phaolô nhấn mạnh: con người được trở nên công chính là nhờ niềm tin vào Đức Kitô, chứ không bằng việc giữ cẩn thận Lề Luật (Rom 3:20; Gal 2:16).

(2) Sự quan trọng của hành động: Tác giả Thư Giacôbê chú trọng đặc biệt đến hành động: “Thưa anh em, ai bảo rằng mình có đức tin mà không hành động theo đức tin, thì nào có ích lợi gì? Đức tin có thể cứu người ấy được chăng?” Ông dẫn chứng một ví dụ cụ thể: “Giả như có người anh em hay chị em không có áo che thân và không đủ của ăn hằng ngày, mà có ai trong anh em lại nói với họ: “Hãy đi bình an, mặc cho ấm và ăn cho no,” nhưng lại không cho họ những thứ thân xác họ đang cần, thì nào có ích lợi gì?” Và tác giả kết luận: “đức tin không có hành động thì quả là đức tin chết.”

Thực ra, Chúa Giêsu cũng như thánh Phaolô không có ý nói hành động không cần thiết; nhưng các ngài muốn nêu bật sự cần thiết của đức tin. Con người phải có niềm tin đúng trước khi có thể hành động đúng. Chúa Giêsu cũng đã từng nhấn mạnh đến hành động: “Không phải tất cả những ai nói Lạy Chúa! Lạy Chúa! mà được vào Nước Trời; nhưng Nước Trời chỉ dành cho những ai nghe và thực hành Lời Chúa.”

1.2/ Đức tin của tổ-phụ Abraham được chứng minh bằng hành động: Người ta đã tốn rất nhiều thời giờ và bút giấy vào việc tranh cãi thần học: “Con người được nên công chính nhờ đức tin vào Thiên Chúa hay bằng việc giữ Lề Luật?” Có 3 chủ trương trong lịch sử:

(1) Một số người Do-thái cũng như chủ thuyết Pelagianism tin con người nên công chính bằng việc giữ Lề Luật hay nhờ làm các việc lành.

(2) Thánh Phaolô chủ trương con người nên công chính nhờ đức tin (nhưng không chỉ bằng đức tin như anh em Tin Lành cắt nghĩa). Nếu đọc các Thư Phaolô cẩn thận, một người sẽ nhận ra ngài đề cập rất nhiều đến nhu cầu cần phải tránh tội, tập luyện nhân đức, và làm các việc lành.

(3) Thánh Giacôbê: con người nên công chính bằng cả đức tin lẫn việc làm. Cả hai Phaolô và Giacôbê, đều dẫn chứng gương tổ-phụ Abraham: “Ông Abraham tổ phụ chúng ta, đã chẳng được nên công chính nhờ hành động, khi ông hiến dâng con mình là Isaac trên bàn thờ đó sao? Bạn thấy đó: đức tin hợp tác với hành động của ông, và nhờ hành động mà đức tin nên hoàn hảo. Như thế ứng nghiệm lời Kinh Thánh đã chép: Ông Abraham tin Thiên Chúa, và vì thế Thiên Chúa kể ông là người công chính và ông được gọi là bạn của Thiên Chúa.”

Câu trả lời xác thực và rõ ràng nhất là Thư Giacôbê. Tác giả nhấn mạnh đến cả đức tin và việc làm: “Anh em thấy đó, nhờ hành động mà con người được nên công chính, chứ không phải chỉ nhờ đức tin mà thôi. Thật thế, một thân xác không hơi thở là một xác chết, cũng vậy, đức tin không có hành động là đức tin chết.”

2/ Phúc Âm: Ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất.

2.1/ Lối sống theo Thiên Chúa: Chúa Giêsu nói với dân chúng và các môn đệ: “Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo.”

(1) Từ bỏ chính mình: là từ bỏ ý muốn, sở thích, và lối sống cá nhân để chấp nhận thánh ý và lối sống theo Thiên Chúa. Đây là điều khó khăn nhất để từ bỏ, vì nó đòi con người hầu như phải từ bỏ tất cả những gì con người ưa thích.

(2) Vác thập giá mình mà theo: Theo Chúa là chọn sống theo lối sống của Thiên Chúa, mà lối sống của Chúa Giêsu là theo con đường đau khổ. Ngài đòi con người phải từ bỏ lối sống ích kỷ và an toàn, để chấp nhận lối sống hy sinh cho tha nhân và tin tưởng hoàn toàn nơi Thiên Chúa.

2.2/ Hậu quả của lối sống theo Thiên Chúa: Có một mâu thuẫn trong cuộc sống mà Chúa Giêsu muốn nêu bật trong câu này: Người càng lo lắng đến bảo vệ cuộc sống theo cách thức con người, họ sẽ mất nó; người sẵn sàng từ bỏ chính mình, và hy sinh sống cho người khác và Thiên Chúa, họ sẽ cứu được mạng sống. Chúng ta có thể nhìn thấy điều này xảy ra ngay tự đời này trong gia đình hay cộng đoàn: khi cha mẹ chấp nhận gian khổ để hy sinh cho con cái, gia đình sẽ an vui hạnh phúc; ngược lại, khi cha mẹ chỉ ích kỷ lo cho mình, gia đình sẽ tan vỡ và mọi phần tử của gia đình sẽ chịu thiệt hại.

Người từ chối không chịu sống theo cách thức của Thiên Chúa, không những phải lãnh nhận hậu quả ở đời này, mà còn phải chịu những hình phạt đời sau nữa, như lời Chúa Giêsu tuyên bố: “Giữa thế hệ ngoại tình và tội lỗi này, ai hổ thẹn vì tôi và những lời tôi dạy, thì Con Người cũng sẽ hổ thẹn vì kẻ ấy, khi Người ngự đến cùng với các thánh thiên thần, trong vinh quang của Cha Người.”

ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:

– Để mang lại hậu quả tốt đẹp cho cá nhân và cộng đoàn, chúng ta phải từ bỏ lối sống theo sở thích con người để chấp nhận lối sống hy sinh và từ bỏ của Thiên Chúa.

– Tin vào Thiên Chúa và vào Đức Kitô là phải tuân giữ những gì Ngài dạy. Chúng ta không thể chỉ tin Thiên Chúa trong lòng hay chỉ nơi chót lưỡi đầu môi.

– Con đường Thập Giá là con đường cứu sống: Chúa Giêsu đã đi con đường đó để nhân loại được sống; chúng ta cũng phải đi con đường đó để cứu sống chúng ta và sinh lợi ích cho nhiều người.

 

Skip to content