Thứ Năm Tuần 24 TN2

Xin Nhấn vào đây để nghe Bài Giảng hoặc tải xuống

 

Thứ Năm Tuần 24 TN2, Năm Chẵn

 

Bài đọc: I Cor 15:1-11; Lk 7:36-50.

 

1/ Bài đọc I: Sự kiện Phục Sinh

 

Thưa anh em, tôi xin nhắc lại cho anh em Tin Mừng tôi đã loan báo và anh em đã lãnh nhận cùng đang nắm vững. Nhờ Tin Mừng đó, anh em được cứu thoát, nếu anh em giữ đúng như tôi đã loan báo, bằng không thì anh em có tin cũng vô ích.

Trước hết, tôi đã truyền lại cho anh em điều mà chính tôi đã lãnh nhận, đó là: Đức Ki-tô đã chết vì tội lỗi chúng ta, đúng như lời Kinh Thánh, rồi Người đã được mai táng, và ngày thứ ba đã trỗi dậy, đúng như lời Kinh Thánh. Người đã hiện ra với ông Kê-pha, rồi với Nhóm Mười Hai. Sau đó, Người đã hiện ra với hơn năm trăm anh em một lượt, trong số ấy phần đông hiện nay còn sống, nhưng một số đã an nghỉ. Tiếp đến, Người hiện ra với ông Gia-cô-bê, rồi với tất cả các Tông Đồ. Sau hết, Người cũng đã hiện ra với tôi, là kẻ chẳng khác nào một đứa trẻ sinh non.

Thật vậy, tôi là người hèn mọn nhất trong số các Tông Đồ, tôi không đáng được gọi là Tông Đồ, vì đã ngược đãi Hội Thánh của Thiên Chúa. Nhưng tôi có là gì, cũng là nhờ ơn Thiên Chúa, và ơn Người ban cho tôi đã không vô hiệu; trái lại, tôi đã làm việc nhiều hơn tất cả những vị khác, nhưng không phải tôi, mà là ơn Thiên Chúa cùng với tôi.

Tóm lại, dù tôi hay các vị khác rao giảng, thì chúng tôi đều rao giảng như thế, và anh em đã tin như vậy.

 

2/ Phúc Âm: Có người thuộc nhóm Pha-ri-sêu mời Đức Giê-su dùng bữa với mình. Đức Giê-su đến nhà người Pha-ri-sêu ấy và vào bàn ăn. Bỗng một phụ nữ vốn là người tội lỗi trong thành, biết được Người đang dùng bữa tại nhà ông Pha-ri-sêu, liền đem theo một bình bạch ngọc đựng dầu thơm. Chị đứng đằng sau, sát chân Người mà khóc, lấy nước mắt mà tưới ướt chân Người. Chị lấy tóc mình mà lau, rồi hôn chân Người và lấy dầu thơm mà đổ lên.

Thấy vậy, ông Pha-ri-sêu đã mời Người liền nghĩ bụng rằng: “Nếu quả thật ông này là ngôn sứ, thì hẳn phải biết người đàn bà đang đụng vào mình là ai, là thứ người nào: một người tội lỗi! ” Đức Giê-su lên tiếng bảo ông: “Này ông Si-môn, tôi có điều muốn nói với ông!” Ông ấy thưa: “Dạ, xin Thầy cứ nói.” Đức Giê-su nói: “Một chủ nợ kia có hai con nợ: một người nợ năm trăm quan tiền, một người năm chục. Vì họ không có gì để trả, nên chủ nợ đã thương tình tha cho cả hai. Vậy trong hai người đó, ai mến chủ nợ hơn? ” Ông Si-môn đáp: “Tôi thiết tưởng là người đã được tha nhiều hơn.” Đức Giê-su bảo: “Ông xét đúng lắm.”

Rồi quay lại phía người phụ nữ, Người nói với ông Si-môn: “Ông thấy người phụ nữ này chứ? Tôi vào nhà ông: nước lã, ông cũng không đổ lên chân tôi, còn chị ấy đã lấy nước mắt tưới ướt chân tôi, rồi lấy tóc mình mà lau. Ông đã chẳng hôn tôi một cái, còn chị ấy từ lúc vào đây, đã không ngừng hôn chân tôi. Dầu ô-liu, ông cũng không đổ lên đầu tôi, còn chị ấy thì lấy dầu thơm mà đổ lên chân tôi. Vì thế, tôi nói cho ông hay: tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều. Còn ai được tha ít thì yêu mến ít.” Rồi Đức Giê-su nói với người phụ nữ: “Tội của chị đã được tha rồi.” Bấy giờ những người đồng bàn liền nghĩ bụng: “Ông này là ai mà lại tha được tội? ” Nhưng Đức Giê-su nói với người phụ nữ: “Lòng tin của chị đã cứu chị. Chị hãy đi bình an.”



GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Biết điều chính yếu và điều phụ thuộc.

 

Con người dễ lẫn lộn giữa những cái chính yếu và cái phụ thuộc. Bổn phận của người rao giảng là phải nhận ra đâu là điều chính và đâu là điều phụ trước khi loan truyền cho người nghe. Trong Bài đọc I, thánh Phaolô chỉ cho các tín hữu của ngài về sự quan trọng và những điều chính yếu của Tin Mừng. Bài Phúc Âm tường thuật hai cách đón tiếp Chúa Giêsu của Simon, người Pharisee, và của người đàn bà tội lỗi.

 

KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:

 

1/ Bài đọc I: Thánh Phaolô muốn tổng kết tất cả những gì ngài muốn viết cho các tín hữu Côrintô sau khi đã giảng dạy chi tiết từng vấn đề. Trọng tâm của những gì ngài rao giảng là Tin Mừng đã được truyền lại cho ngài từ chính Chúa và ngài truyền lại cho họ.

 

1.1/ Sự quan trọng và cần thiết của Tin Mừng:

(1) Tin Mừng tôi đã loan báo và anh em đã lãnh nhận: Không ai tự phát minh ra Tin Mừng, nhưng tất cả đều lãnh nhận Tin Mừng. Và cũng không ai được tự động loan báo nếu không được ủy thác để rao giảng Tin Mừng.

(2) Trong Tin Mừng đó anh em đang đứng vững: Điều lợi ích đầu tiên của Tin Mừng là giúp người nghe được đứng vững trên hai chân. Sống trong thế gian với bao nhiêu những học thuyết khác nhau làm con người hoang mang không biết đâu là đạo lý thật, Tin Mừng giúp các tín hữu nhận ra đâu là Sự Thật phải theo.

(3) Nhờ Tin Mừng đó, anh em được cứu thoát: Đức tin phải đi đôi với hành động. Thánh Phaolô nhấn mạnh tới việc thực hành đức tin để được ơn cứu độ: “Nếu anh em giữ đúng như tôi đã loan báo, bằng không thì anh em có tin cũng vô ích.”

 

1.2/ Trọng tâm của Tin Mừng: Thánh Phaolô liệt kê 3 điều chính yếu của Tin Mừng đòi hỏi các tín hữu phải tin:

(1) Đức Ki-tô đã chết vì tội lỗi chúng ta, đúng như lời Kinh Thánh.

(2) Người đã được mai táng, và ngày thứ ba đã trỗi dậy, đúng như lời Kinh Thánh.

(3) Người đã hiện ra với ông Kê-pha, rồi với Nhóm Mười Hai. Sau đó, Người đã hiện ra với hơn năm trăm anh em một lượt, trong số ấy phần đông hiện nay còn sống, nhưng một số đã an nghỉ. Tiếp đến, Người hiện ra với ông Giacôbê, rồi với tất cả các Tông Đồ. Sau hết, Người cũng đã hiện ra với tôi, là kẻ chẳng khác nào một đứa trẻ sinh non.

 

1.3/ Vai trò của người rao giảng: Dẫu mỗi người giữ một vai trò khác nhau nhưng tất cả đều rao giảng cùng một Tin Mừng.

– Vai trò của Phaolô: Ngài thú nhận rõ ràng trên đây ngài không phải là một trong Nhóm Mười Hai, nhưng cũng là Tông Đồ Dân Ngọai vì được sai đi bởi chính Chúa. Ngài cũng thú nhận luôn quá khứ không tốt đẹp của Ngài và làm nổi bật ơn Chúa tác động trên ngài: “Thật vậy, tôi là người hèn mọn nhất trong số các Tông Đồ, tôi không đáng được gọi là Tông Đồ, vì đã ngược đãi Hội Thánh của Thiên Chúa. Nhưng tôi có là gì, cũng là nhờ ơn Thiên Chúa, và ơn Người ban cho tôi đã không vô hiệu; trái lại, tôi đã làm việc nhiều hơn tất cả những vị khác, nhưng không phải tôi, mà là ơn Thiên Chúa cùng với tôi.”

– Vai trò của các vị khác: Phaolô tôn trọng vai trò của Phêrô trong việc điều khiển Giáo Hội và cùng với các Tông Đồ khác rao giảng Tin Mừng cho người Do-Thái. Mỗi người một công việc khác nhau nhưng cùng góp phần trong việc rao giảng một Tin Mừng. Ngài kết luận: “Tóm lại, dù tôi hay các vị khác rao giảng, thì chúng tôi đều rao giảng như thế, và anh em đã tin như vậy.”

 

2/ Phúc Âm: Ai được tha nhiều thì yêu mến nhiều, ai được tha ít thì yêu mến ít.

 

Chúng ta thử nhìn sơ qua thái độ của 3 nhân vật chính trong Phúc Âm hôm nay. Trước tiên là của ông Simon. Việc ông mời Chúa đến nhà dùng bữa là hiếm có vì ông là người Pharisee, những người mà thường hay chỉ trích Chúa về cách cư xử của Ngài. Phúc Âm không cho biết lý do tại sao ông mời Chúa đến nhà; nhưng chắc ông ngạc nhiên về sự hiện diện của người phụ nữ nơi bàn tiệc. Thứ đến, là người phụ nữ can đảm. Bà biết cuộc đời tội lỗi của Bà, Bà cũng biết những người trong thành biết Bà là ai, Bà phải biết Chúa Giêsu là ai để có thể can đảm bày tỏ lòng ăn năn thống hối của mình mà không sợ bị từ chối đuổi đi. Sau cùng là của Chúa Giêsu. Ngài để cho người phụ nữ làm tất cả những điều đó dưới cái nhìn soi mói của tất cả khách dự tiệc và thẳng thắn bênh vực người phụ nữ.

 

Dưới cái nhìn của chủ nhà, Chúa Giêsu đã trở nên ô uế vì đã để cho người phụ nữ tội lỗi chạm vào. Ông cũng tự hỏi về uy quyền của Chúa: “Nếu quả thật ông này là ngôn sứ, thì hẳn phải biết người đàn bà đang đụng vào mình là ai, là thứ người nào: một người tội lỗi!” Chúa thấu suốt tâm hồn ông và Ngài hết sức tế nhị đưa ra một ví dụ về hai con nợ: một người nợ năm trăm quan tiền, một người năm chục. Người đọc dễ dàng nhận ra Chúa đang nhắc khéo cả ông Simon và người phụ nữ đều là những tội nhân trước mặt Chúa, và cả hai đều cần đến tình thương tha thứ của Chúa. Tội của người phụ nữ đã rõ ràng, tội của ông Simon là tội kiêu ngạo, tự cho mình là công chính và có quyền xét đóan người khác. Câu hỏi của Chúa cho ông Simon cho thấy Ngài muốn nhấn mạnh đến tình yêu chứ không đến tội lỗi của người được tha: Ai được tha nhiều thì sẽ yêu mến nhiều hơn.

 

Chúa Giêsu so sánh cách đón tiếp của ông Simon và của người phụ nữ: Chúa là thượng khách của ông Simon, thế mà cách đón tiếp của ông đã chứng minh ông đã không đón tiếp Chúa như một thượng khách. Trong khi người phụ nữ chỉ là người qua đường mà đã dành cho Chúa một cách đón tiếp chưa từng thấy trong lịch sử con người: “Ông thấy người phụ nữ này chứ? Tôi vào nhà ông: nước lã, ông cũng không đổ lên chân tôi, còn chị ấy đã lấy nước mắt tưới ướt chân tôi, rồi lấy tóc mình mà lau. Ông đã chẳng hôn tôi một cái, còn chị ấy từ lúc vào đây, đã không ngừng hôn chân tôi. Dầu ô-liu, ông cũng không đổ lên đầu tôi, còn chị ấy thì lấy dầu thơm mà đổ lên chân tôi. Vì thế, tôi nói cho ông hay: tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều. Còn ai được tha ít thì yêu mến ít.” Và để thưởng công cho hành động can đảm đầy yêu thương của người phụ nữ, Đức Giêsu trấn an chị: “Tội của chị đã được tha rồi. Lòng tin của chị đã cứu chị. Chị hãy đi bình an.”

 

ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:

– Nếu chúng ta không nắm vững những điều chính yếu, chúng ta sẽ dễ dàng bị hoang mang trước bao nhiêu học thuyết của người đời. Để có thể thắng vượt những hoang mang, hiểu biết Tin Mừng là điều không thể thiếu để chúng ta có thể đứng vững trên hai chân. Người rao giảng có thể có những cách giảng khác nhau, nhưng phải rao giảng cùng một Tin Mừng.

– Khi mời Chúa vào nhà, chúng ta phải chuẩn bị để đón tiếp Chúa cách xứng đáng. Một trong những chuẩn bị đầu tiên là thái độ khiêm nhường nhận ra mình hèn hạ trước tình yêu vô biên của Thiên Chúa. Cách bất xứng để đón Chúa là thái độ kiêu hãnh và xét đóan người khác như ông Simon hôm nay.

CÁC BÀI VIẾT KHÁC
{loadposition user11}

Skip to content